《金縷曲 題黃仲則悔存詞后即用集中韻》拼音版

清代張祥河

jīnhuángzhònghuǐcúnhòuyòngzhōngyùn--zhāngxiáng

zuìbēifàng。。qīngfēng、yuánchāng,,qiūfénxiāngwàng。。chóugòngluòhóngliúdàohǎi,,hǎishuǐjiāngchóuliàng。

dànyàn、guīláichóuchàng。。míngyuèjiāngnánqīngjué,,suànméihuā、xùnshīrénzàng。。

xiāng,húndàng。

bànshēnglíngxiāoshàng。。jīnquán,shǎocúnzhuànghuǐ,,duōqíngkuàng。。xuèqiānniánzhōnghuà,,liúkuángmíngyàng。

chuàng風(fēng)fēng、當(dāng)dāngshíménxiàng。érjīntīngàn,suìshān、、shízhàngyúnluózhàng。。

chuīzhúliè,,xīngxiǎng。

張祥河簡介

唐代·張祥河的簡介

(1785—1862)江蘇婁縣人,字詩舲。嘉慶二十五年進(jìn)士,授內(nèi)閣中書,充軍機(jī)章京。道光間歷戶部郎中、河南按察使、廣西布政使、陜西巡撫。在豫治祥符決口能始終其事。咸豐間,官至工部尚書。工詩詞,善畫山水花卉。有《小重山房集》。卒謚溫和。

...〔 ? 張祥河的詩(77篇)