《滿江紅 其四 再用前韻》拼音版

清代王士祿

滿mǎnjiānghóngzàiyòngqiányùn--wángshì祿

chūnshēn,xiànliǔlàng、、céngcéngzhǎng。gèng、róng,,nánchuāngyàng。。

獨(dú)zhuóhǎomóuxíngyǐnggòng,gāomiánhuángshàng。chuángtóu、téngpiáo,yōurénxiǎng。。

qīng側(cè),,kànyàng。。遠(yuǎn)yuǎncūnwài,,tīngqiáochàng。kuàngtáohuākānfàn,,sōnghuākānniàng。。

zhīliánháiyǒushǒu,便biàncóngdiàofēizhàng。。suànshēng、、yuēlüèmiáo,,shānzhuàng。。

王士祿簡(jiǎn)介

唐代·王士祿的簡(jiǎn)介

(1626—1673)山東新城人,字子底,號(hào)西樵山人。順治九年進(jìn)士,授萊州府教授,遷國子監(jiān)助教,擢吏部考功員外郎。以故下獄半年,后得昭雪。與弟王士祜、王士禛均有詩名,號(hào)為三王。作品沖和淡泊。詩集初有《表微堂詩刻》,后有《十笏草堂詩選》、《辛甲集》、《上浮集》,另有《炊聞詞》。

...〔 ? 王士祿的詩(203篇)