《揭富陽(yáng)孝子門(mén)》拼音版

宋代程珌

jiē陽(yáng)yángxiàozi門(mén)mén--chéng

niánmíngzhèng,yǒufāngnián。

bìngxiéyòu,,fèngbìngjuān。

juānwèiquán,,pōugāndàilánquán。

jīnniánshèngwàng,èrziwěi。

xiōnggānbìng復(fù)xiān

rénshēngguìnánér,kuìzān。。

ééguānbiàn,,kuìtiánjiāzi。。

miùwèilìng長(zhǎng)zhǎng,,mínghuàxuān。

zhítiānxìnghòu,,huòshàngtán。。

láozhīmínjiǔlǐn,zhòngwèi詩(shī)shīpiān。

jiēzhījīng門(mén)mén,,guān風(fēng)fēngshèngcǎizhān。。

guānbāngrén,,shù風(fēng)fēngtiān。

程珌簡(jiǎn)介

唐代·程珌的簡(jiǎn)介

程珌(1164~1242),宋代人,字懷古,號(hào)洺水遺民,休寧(今屬安徽)人。紹熙四年進(jìn)士。授昌化主簿,調(diào)建康府教授,改知富陽(yáng)縣,遷主管官告院。歷宗正寺主簿、樞密院編修官,權(quán)右司郎官、秘書(shū)監(jiān)丞,江東轉(zhuǎn)運(yùn)判官。

...〔 ? 程珌的詩(shī)(133篇)