《偈十二首 其十一》拼音版

宋代釋本才

shíèrshǒushí--shìběncái

xiùzànxián醫(yī)guóshǒu,ànjīnláifǎngyúnrén。xiāngféngxiàoqiānfēngdǐng,,gāoxiàsēnluóbǎishēn。。

xiāngféngxiào,wàn風(fēng)fēngqīng。。jīngjīn,應(yīng)yīngbiàn。。huángpéixiāngguó,當(dāng)dāngtóuzhā,lěngnuǎnzhī。

zhōujiǔchénshàngshū,pōugāncháng,,qīngkuòluò。zhèng當(dāng)dāngjīn,,bīnzhǔhuàn。。

覿chàngchóu,shìkōngcángkōng,jìngzhàojìng。。jièziniānláiqiāoshí,zhīshìzhōngrén。

釋本才簡介

唐代·釋本才的簡介

釋本才,號佛心,長溪(今福建霞浦)人。俗姓姚。住潭州上封寺。高宗紹興間卒。為南岳下十四世,黃龍惟清禪師法嗣?!都翁┢諢翡洝肪硪弧稹ⅰ段鍩魰肪硪话擞袀?。今錄詩二十首。

...〔 ? 釋本才的詩(19篇)