《蘭陵王 得九來書卻寄即訊野臣》拼音版

清代李良年

lánlíngwángjiǔláishūquèxùnchén--liángnián

數(shù)shùchénchùchūn風(fēng)fēngzuì。。shūjìn,,bànjiǎnxiǎoyuán,,cuìdàikuīchuāngfēng。

hóngluócéngquàn。。liǔyǐngtángxiānghánshí。。shī,cǎozuìmián,,zifēiláixiāngshí。

cōngcōngxíng。便biànshòuróufān,,tóngzhǐjīngguó。xiānshānzhuànlexián。

xiào,,shàngqīnglúnsàn,jiāngnányīngsǔncuījuàn。。chàngcóng。。

zhuī。。zhèngcén。。yún藍(lán)lán,yáoduòshuāng。。língxīnyǒngqīngshānshī。

dàishǒuchù,,。méihuākāihòu,,shìwèi,sǎopiànshí。。

李良年簡介

唐代·李良年的簡介

(1635—1694)清浙江秀水人,字武曾。諸生。與兄李繩遠(yuǎn)、弟李符并著詩名,時稱三李。又與朱彝尊稱朱李。詩初學(xué)唐人,持格律甚嚴(yán)。古文長于議論。曾舉博學(xué)鴻儒科,罷歸。有《秋錦山房集》。

...〔 ? 李良年的詩(143篇)