《賦意未暢復(fù)拾前韻之余者作廣坐隱辭》拼音版

宋代戴表元

wèichàng復(fù)shíqiányùnzhīzhězuòguǎngzuòyǐn--dàibiǎoyuán

zuòzuòyǐn,,láiwènzuòyǐnfāng。

kāimén進(jìn)jìnhái復(fù)zuò,wèiluòyánxiáng。。

yǐncháoshì,,néngchōngchénmàoshǔzǒuhuánghuáng。。

yǐnjiāng,,néngsuōdàicāozhōuháng。。

yǐnshānlín,shānlínbáishūxíngláng。

yǐntián,tiánchìliáng。

qióngguānliù內(nèi)nèi,,tóuyǐn鄉(xiāng)xiāng。。

shìláirén,,shīduōchāngkuáng。。

huòyǐnlíngguānxiá,,huòyǐnyàosēngfáng。

huòwèijūnpíngyǐnmàibo,,huòchēngtáozhūyǐnxíngshāng。

suīnéngtáoshì網(wǎng)wǎng,shìwèiwèiliáng。。

kuàngnéngxiéshēnyǐn,èrqīnbái發(fā)chuígāotáng。

shénxiānzháiyǒu,,gāofēiyáng

ránshǎo,,guīyǐngēngsāng。。

suíyōngjiézuò,mǎitiánzhùshìyòuqiānjīnzhuāng。。

tóngqīnyǒu,wǎngwǎngrénèfēitiānyāng。

bēiláiyǎngxúnyǐnchù,qīnshūbēishāng。

yǐnjiǔwèizhuó,,kuáng風(fēng)fēngchōnggāncháng。。

shūwèijuǎn,gǎnkǎilèilànglàng。

jiǔnéngchùrénshēngfèn,shūnénglǎnzhīxìngwáng。

fēichōngyǐn,,fǎnyuánèrlái。

bēiyǎnjuǎnqiězuò,,dìngshǐjuépíngcháng。

yīnshìshàngbǎiqiānshì,,shìfēiróngwàng。。

yángzhūbēiliǎng,shūlàngmáishǒuyáng。。

suíyuánwěi運(yùn)yùnzhīkuàizuò,míngxīnjìngwǎngyóuhuángtáng。

lùnbiàn,yōudànshèxiāngcuīshāng。

háiwǎng,yōu風(fēng)fēngzhānshang。

rénshēngshífēndìng,,dēngkōngmáng。。

jiànzhuóniǎo,,zhōngcháobǎocháng。

jiànshǒushīguī,qióngniányǐnzhōngcáng。。

qiánshēnjūnwèn,,niǎoshúxìngguīniánzhǎng。。

zuòtànxiàotàn,yānànshìshēngtiānguāng。。

戴表元簡介

唐代·戴表元的簡介

戴表元

戴表元(1244~1310)宋末元初文學(xué)家,被稱為“東南文章大家”。字帥初,一字曾伯,號(hào)剡源,慶元奉化剡源榆林(今屬浙江班溪鎮(zhèn)榆林村)人。宋咸淳七年進(jìn)士,元大德八年,被薦為信州教授。再調(diào)婺州,因病辭歸。論詩主張宗唐得古,詩風(fēng)清深雅潔,類多傷時(shí)憫亂、悲憂感憤之辭。著有《剡源集》

...〔 ? 戴表元的詩(290篇)