《登金山》拼音版

明代周詩(shī)

dēngjīnshān--zhōu詩(shī)shī

juédǎozhōngliúchū,,liángōngyǎománg。。

yúntōngběi,,jīn樹(shù)shùwéi揚(yáng)yáng。

hǎicháokànjìn,jiāngshēng聽(tīng)tīng長(zhǎng)zhǎng。

獨(dú)liánlíntiàozhě,qiānshìtāngtāng。。

周詩(shī)簡(jiǎn)介

唐代·周詩(shī)的簡(jiǎn)介

蘇州府昆山人,字以言。精醫(yī)理。至京師,以詩(shī)文游公卿間,為人治病,常應(yīng)手而愈。將以尚醫(yī)官之,拂袖而去。至杭州,詩(shī)名甚噪,當(dāng)?shù)厝耸繝?zhēng)相延致。辭歸,與常熟孫艾為至交,后卒于其家。平生著作多散佚,晚年所存,有《內(nèi)經(jīng)解》、《虛巖山人集》。

...〔 ? 周詩(shī)的詩(shī)(12篇)