首頁 > 詩文 > 帝京篇 > 拼音版

《帝京篇》拼音版

唐代駱賓王

jīngpiān--luòbīnwáng

shānqiānguó,chéngquējiǔzhòngmén。。

huángzhuàng,,ānzhītiānzizūn。。

huángxiáohán,,chúnlóngshānhóudiān。

wěiliányǐngxīngchán,,shuǐfēnliúhéngzhóu。

qínsāizhòngguānbǎièr,hànjiāgōngsānshíliù。。

guì殿diànqīncénduìlóu,jiāofángyǎotiǎoliánjīn。。

sāntiáojiǔchéngwēi,wànqiānménpíngdànkāi。。

dàoxiétōngzhīquèguān,,jiāozhízhǐfènghuángtái。。

jiànnángōng,zānyīngběiquēlái。。

shēngmíngguānhuán,wénxiàngzhāohuí。。

gōuchénlánshì,zhǎohuáishì。。

tóngyīngfēnghuí,jīnjīngchéng。。

xiàowéntiān祿,,戰(zhàn)zhànkūnmíngshuǐ。。

zhūkàngpíngtái,huángfēitōng。。

píngtáidàichóngyōng,chuījīnzhuàndàimíngzhōng。

xiǎotángzhàngsānqiān,dàoqīnglóushíèrzhòng。

bǎogàidiāoānjīnluò,lánchuāngxiùzhùpánlóng。。

xiùzhùxuánfěnyìng,qiāngjīnmíngwánghóushèng。

wánghóuguìrénduōjìnchén,,cháoyóuběinánlín。

jiǎfēnjīnjiāngyàn,chénzūntóuxiázhèngliúbīn。

zhào經(jīng)jīngguò,,xiāozhūjiāo結(jié)jiéqīn。

dānfèngzhūchéngbái,,qīngniúgànxiǎnhóngchén。

xiázhūdànchuíyángdào,,chàngyíngōucǎisāng。。

chàngjiātáofāngfēi,jīnghuáyóuxiáshèngqīngféi。。

yánniánshuāngfèng,luó使shǐjūnqiānguī。

tóngxīn結(jié)jiédài,liánzhīchéng。。

chūncháoguìzūnzūnbǎiwèi,qiūlándēngdēngjiǔwēi。

cuìhuǎngzhūliányìng,,qīngbǎoxiāng。

qiělùnsānwànliùqiānshì,níngzhīshíjiǔniánfēi。

láiróngruòyún,rénshēngxìnnánfēn。。

shǐjiàntiándòuxiāngduó,éwén衛(wèi)wèihuòyǒugōngxūn。

wèiyànjīnlíng,,xiānkāishíguǒwén。

zhūménzhānggōngzi,,tíngshuíwèijiāngjūn。

xiāngbǎilíngjiēyǒudài,,ránwànhuàxiányīnggǎi。

guìzhīfāngxiāowáng,,bǎiliánggāoyànjīnzài。

chūnchūnláichí,,zhēngmíngzhēngěrwèi。

jiǔliúlángshǔzhōngnán,,kōngsǎoxiāngménshuíjiànzhī。

dāngshídànshànháohuá,,yánqiānzàizhǎngjiāoshē。

shūtuánfēngshēng,shīlàngwěishā。。

huángquècháoguì,qīngménsuìzhǒngguā。。

huángjīnxiāoshuòbiàn,guìjiànjiāoqíngjiàn。

hóngyán宿báitóuxīn,,tuōqīngrén。。

rényǒuyānlún,xīnzhī。。

huīhánānguó,luóshāngtíngwèi。。

zāi,guīlái。。

qīngshǔduōwénzǎo,yángxióngshìhànliángméi。。

sāndōngjīnchéngyòng,,shínián調(diào)diàozhānhuí。

ànxīn,sūnhóngwèikāi。。

shuízhǎngshā,,luòyángcái。

駱賓王簡介

唐代·駱賓王的簡介

駱賓王

駱賓王(約619—約687年)字觀光,漢族,婺州義烏人(今浙江義烏)。唐初詩人,與王勃、楊炯、盧照鄰合稱“初唐四杰”。又與富嘉謨并稱“富駱”。高宗永徽中為道王李元慶府屬,歷武功、長安主簿,儀鳳三年,入為侍御史,因事下獄,次年遇赦,調(diào)露二年除臨海丞,不得志,辭官。有集。駱賓王于武則天光宅元年,為起兵揚州反武則天的徐敬業(yè)作《代李敬業(yè)傳檄天下文》,敬業(yè)敗,亡命不知所之,或云被殺,或云為僧。

...〔 ? 駱賓王的詩(129篇)